• Theo dữ liệu từ Turnitin, công ty cung cấp công cụ chống gian lận, chỉ có 3% bài viết của học sinh được viết hoàn toàn bởi AI và khoảng 10% có dấu hiệu sử dụng AI. Tuy nhiên, cần thận trọng với những số liệu do chính công ty cung cấp về sản phẩm của họ.
• Nghiên cứu cho thấy không có sự gia tăng đáng kể về tình trạng đạo văn của học sinh kể từ khi các mô hình ngôn ngữ lớn như ChatGPT ra đời. Tỷ lệ gian lận vẫn ở mức cao (70% học sinh báo cáo ít nhất một lần gian lận trong tháng qua) nhưng không thay đổi so với trước khi có AI.
• Điều tăng lên là sự nghi ngờ của giáo viên về tính trung thực trong bài làm của học sinh. Một nghiên cứu của Trung tâm Dân chủ và Công nghệ cho thấy đa số giáo viên cho rằng AI tạo sinh khiến họ nghi ngờ hơn về việc bài làm có thực sự là của học sinh hay không.
• Có những lo ngại về độ chính xác của các công cụ phát hiện AI, ví dụ như việc chúng có xu hướng đánh dấu bài viết của người không nói tiếng Anh bản ngữ nhiều hơn. Điều này cùng với việc thiếu chính sách rõ ràng về AI ở nhiều trường học đã dẫn đến tranh cãi về cách xử lý các trường hợp bị nghi ngờ gian lận.
• Tác giả cho rằng tình trạng này tương tự như những lo ngại trước đây về máy tính đồ thị, điện thoại di động hay Wikipedia. Công nghệ có thể thay đổi trải nghiệm nhưng không phải là nguyên nhân chính khiến học sinh gian lận.
• Vấn đề quan trọng hơn là cách chúng ta định nghĩa về ranh giới giữa công việc do chính học sinh thực hiện và những gì không phải do họ làm. Ví dụ, việc sử dụng máy tính trong bài toán phức tạp có được coi là gian lận không?
• Tác giả cho rằng ngoài những hành vi đạo văn rõ ràng, ranh giới giữa gian lận và không gian lận trong các môn nhân văn dường như phụ thuộc vào thời gian hoàn thành một nhiệm vụ. Điều này phản ánh quan điểm cho rằng mục đích của việc học không chỉ là tạo ra kiến thức mới mà còn là rèn luyện thói quen làm việc đúng đắn.
• Một trong những khủng hoảng cơ bản mà Internet mang đến cho lớp học là cảm giác rằng không cần phải học bất cứ điều gì nữa vì mọi thông tin đều có thể tìm kiếm dễ dàng. Điều này đặt ra câu hỏi về mục đích của việc học.
• Tác giả nhận thấy có sự thay đổi trong cách mọi người nghĩ về những gì trẻ em nên học trong các môn nhân văn. Việc ghi nhớ không còn được coi trọng như trước, trong khi các cuộc tranh luận chính trị về giáo dục tập trung vào lựa chọn chương trình giảng dạy.
• Tác giả đề xuất tập trung lại vào việc rèn luyện thói quen làm việc trong trường học, thay vì tranh cãi về nội dung sách giáo khoa hay phiên bản lịch sử nào nên được dạy. Ông gợi ý một số biện pháp như viết bài luận trong lớp bằng giấy và bút chì ở cấp tiểu học và trung học cơ sở.
📌 AI không khuyến khích gian lận một cách đột phá, nhưng làm dấy lên lo ngại về mục đích giáo dục. Thay vì tập trung vào kiểm soát gian lận, trường học nên nhấn mạnh việc rèn luyện thói quen làm việc và kỹ năng tư duy cho học sinh. Bài học quan trọng nhất chính là quá trình thực hiện bài học, không phải những sự kiện được học.
https://www.newyorker.com/news/fault-lines/does-ai-really-encourage-cheating-in-schools